Từ Trinh Quan ánh mắt phức tạp, còn muốn nói gì đó, lại khẽ kêu một tiếng, bị Triệu Đô An cõng lên, bước nhanh ra ngoài:
“Bệ hạ thể hư thương nặng, đi lại khó khăn, thần đã tìm ra đường đi, liền lên đường ngay.”
Từ Trinh Quan ngẩn người, đầu óc có chút trống rỗng được hắn cõng ra khỏi miếu.
Cảm nhận được sự ấm áp, vững chãi từ tấm lưng rộng lớn truyền đến, nàng do dự một chút, không giãy giụa, thuận thế để hắn cõng mình đi về phương bắc.
Bỗng nhiên, Triệu Đô An nghe được từ sau lưng truyền đến một giọng nói dịu dàng mà bình thản: “Trẫm có thể tin ngươi sao?”