Chu Quỳ vẫn trầm mặc.
Triệu Đô An tự giễu:
“Nực cười, khi đó ta còn tưởng rằng ngươi hiểu chuyện, biết không tham công, nên mới vây mà không bắt.
Nhưng sau đó, ta bị thuật sĩ đánh ngất, suýt mất mạng, lúc đó ngươi lộ ra vẻ quan tâm, chắc không hoàn toàn là giả, bởi nếu ta chết, ngươi cũng khó thoát tội.
Ngươi, cũng giống như Vân Tịch kia, đều là quân cờ bị Trang Hiếu Thành tùy ý vứt bỏ, không chút thương tiếc, cũng chẳng màng đến sống chết của các ngươi.”