Rồi lại xui xẻo gặp phải một trận tuyết lở nhỏ.
Mà "kẻ đầu sỏ" lại chính là Cao Đức ở trước mắt.
Đỗ Duy đương nhiên biết việc này không liên quan gì đến Cao Đức, hoàn toàn là do sự kiêu ngạo không đúng lúc của bản thân, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh chút bực bội.
Đặc biệt là khi phát hiện, bản thân vẫn là được Cao Đức cứu, tâm tình của hắn lại càng thêm phức tạp.
Người ta cứu mình, mình còn nổi giận với người ta, đây là đạo lý gì?