Trần Lâm cảm thấy thân thể bị một trận lôi kéo, sau đó xuất hiện ở trong một gian thạch thất đơn sơ, hai bên vách tường có khảm đá phát sáng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy không có gì nguy hiểm, hắn lập tức kiểm tra thân thể, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, hắn lại nhớ ra điều gì, vội vàng lấy ngọc phù trước ngực ra, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Ngọc phù đã không còn, chỉ còn lại một đống bột phấn trong túi.
Tình huống như vậy, khẳng định không thể khôi phục lại được.