"Sao thế, Trần đạo hữu để ý tới hoa thuyền của Ngộ Chân Lâu à? Chuyện này ta phải nói lại với Thanh Lan muội muội mới được."
Một thanh âm nữ tử du dương vang lên, khiến Trần Lâm rời mắt khỏi chiếc hoa thuyền.
"Bách Hoa tiên tử, lâu ngày không gặp!"
Nhìn thấy bóng hình quen thuộc trước mặt, hắn nở nụ cười chân thành.
Phong thái cùng khí chất của nàng so với trước kia không hề thay đổi, vẫn mang khăn che mặt, không nhìn rõ dung mạo thật.