Hoa Như Ngọc truyền âm vang lên.
"Loại bảo vật này làm sao có thể không hứng thú, bất quá thiếu nữ kia dường như chỉ có phản ứng với ta, người khác không để ý tới, hơn nữa bên cạnh ta một khi có người khác, đối phương cũng sẽ không cùng ta câu thông, muốn tìm tòi hư thực, chỉ có ta đơn độc đi vào mới được."
Trần Lâm truyền âm tiến hành phân tích.
Hoa Như Ngọc lập tức khuyên nhủ: "Chủ nhân vẫn là đừng nên mạo hiểm thì tốt hơn, sinh vật Yểm Giới đều bị quy tắc vặn vẹo, trở nên dị thường khó lường, không thể bị vẻ bề ngoài mê hoặc, thiếu nữ áo xanh kia thoạt nhìn là kiều nhu nữ tử, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi quy tắc, không phải là chúng ta có thể chống lại, hơn nữa bức họa kia cũng không nhất định là Động Thiên Chi Bảo, cũng có thể chỉ là vật phẩm phong ấn đặc thù dùng để phong ấn yêu quỷ."
"Ha ha, yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng, chỉ là tò mò, vì sao nữ tử trong tranh kia chỉ có phản ứng với một mình ta, chẳng lẽ là bởi vì ta anh tuấn thần võ, cho nên động lòng xuân?"