"Lục tiền bối đại giá quang lâm, có thất nghênh đón, xin hãy lượng thứ!"
Đến phòng khách, Trần Lâm cười nói với Lục Tiểu Y đang thu mình trên chiếc ghế lớn, nom tựa hài đồng.
Bao năm trôi qua, dung mạo của nàng không hề thay đổi, nhưng khí tức trên người lại vô cùng cường hoành, hơn nữa lại ở trạng thái như có như không, tựa hồ tùy thời đều có thể ẩn mình vào hư không.
Đây là nguyên nhân tu vi chưa hoàn toàn ổn định.
"Hì hì, Trần đạo hữu hà tất khách khí, ngươi và ta vốn là đồng cam cộng khổ, lẽ nào vì tu vi cảnh giới khác biệt mà sinh ra xa cách?"