Trần Lâm chậm rãi phi hành trong thành, vừa quan sát tình hình, vừa hồi tưởng lại những cảnh tượng đã qua.
Từng gương mặt quen thuộc, từng hình ảnh rõ ràng, không ngừng lướt qua trong đầu hắn, tựa hồ như mới ngày hôm qua.
Nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
Bỗng nhiên, thân hình hắn dừng lại, đáp xuống mặt đất.
Dùng phi kiếm chém đứt đám dây leo chằng chịt, lộ ra một tấm biển hiệu còn khá nguyên vẹn, bốn chữ "Trần thị thương hành" rõ ràng rành mạch.