Vừa có được bảo rương, Trần Lâm không nói hai lời, thu liễm thần hồn, trở về thực tại.
Hắn nào hay, ngay khi hắn vừa rời đi, hư ảnh Kim Thiềm liền hiển hóa, ngưng thần nhìn vị trí hắn buông cần, rồi lại chậm rãi tiêu tán.
Trong mật thất.
Trần Lâm mở mắt, lập tức nhìn xuống tay.
Thấy bảo rương bình yên vô sự, nhất thời lộ vẻ vui mừng, quan sát một hồi, cố nén xúc động muốn mở ra, cẩn thận đặt sang một bên.