Mười năm quang âm thoắt cái đã qua.
Trong động phủ, Trần Lâm mở mắt, tinh quang chợt lóe.
Hao phí mười năm, hắn cuối cùng cũng xem như đã ổn định được cảnh giới tu vi, không còn nguy cơ sụt giảm.
Ngoài ra, hắn cũng dụng tâm suy xét lại tình hình của mình, cơ bản đã xác định được con đường sẽ đi sau này.
Thuẫn ý mà Dương Thiên Tinh từng nói, hắn sẽ không cân nhắc. Bởi hắn không phải chủ tu phòng ngự, chỉ là quen thói tam tư nhi hậu hành, sớm tránh né những nguy hiểm có thể xuất hiện mà thôi. Điều này hoàn toàn khác biệt với đạo phòng ngự.