Trần Lâm tuyệt nhiên không ngờ tới, lại có thể tương phùng Triệu Mộng Như trên thuyền này. Tình cảnh năm xưa, khi cả hai còn ở dưới Cổ Miếu bỗng chốc ùa về, rõ mồn một.
Bao năm tháng trôi qua, tu vi của nàng vẫn chỉ dừng lại ở Luyện Khí tầng tám, xem ra tư chất cũng chẳng có gì nổi trội.
Dung mạo không đổi khác là bao, chỉ là thêm phần chín chắn, trưởng thành. Dẫu sao cũng đã hơn bốn mươi, nếu không nhờ tu sĩ lão hóa chậm, e rằng đã hằn lên đầy mặt những nếp nhăn.
"Triệu Mộng Như, được ta để mắt tới là vinh hạnh của ngươi. Nay cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn hầu hạ ta ngay tại đây, hai là lập tức đi săn giết hải thú. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tôm cá tầm thường không lọt nổi vào mắt ta đâu, phải là yêu thú cấp bậc mới được. Ngươi nợ điểm nhiệm vụ lâu như vậy cũng không phải là ít!"
Những khoang thuyền dưới đáy đều là không gian mở, chính giữa là một đại sảnh. Một lão tu áo xám, mặt nhọn mày khỉ đang lớn tiếng quát mắng Triệu Mộng Như, nàng ta thì mặt mày giận dữ.