Trần Lâm tìm khắp xung quanh một lượt, nhưng đều không phát hiện bóng dáng Vân Tú Nương, hắn không khỏi thấp thỏm.
Cùng nhau chung sống mấy chục năm, không phải thân nhân, nhưng lại hơn cả thân nhân. Đừng thấy hai người bọn họ hay cãi vã, hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng đã sớm coi nhau như người thân. Nếu đối phương thật sự gặp chuyện bất trắc, hắn sẽ vô cùng đau khổ.
"Tú Nương!"
"Vân Tú Nương!"
Hắn vừa hô hoán, vừa mở rộng phạm vi tìm kiếm.