"Tiểu tử, ngươi tưởng ta là kẻ ngu si sao?"
Mộc Kê quay đầu lại, trợn mắt nhìn.
"Không hề, ta nói thật, hơn nữa ngươi bao năm qua đều không tìm được lộ dẫn để rời đi, đợi thêm mấy trăm năm nữa vẫn không có được, chi bằng thử một phen xem sao?"
Trần Lâm chuyển khách thành chủ, khuyên nhủ đối phương.
Mộc Kê trầm mặc một hồi, dường như bị lời nói của Trần Lâm lay động, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu lia lịa.