...
"Mười hai người kia gần đây thế nào?"
Sở Hà lại hỏi.
"Chủ công, trừ Sửu Ngưu, Dần Hổ đã lâu không truyền tin tức, những kẻ khác hiện tại đều sống rất tốt, có cần điều động bọn chúng không?"
"Chưa đến lúc, lui xuống đi!"
Sở Hà lắc đầu.
"Vâng!"
Hắc bào nhân đáp một tiếng.
Sau đó, thân ảnh kẻ này lùi về phía góc, dần dần biến mất một cách quỷ dị, giống như u linh, chẳng rõ là loại công pháp gì.
"Hệ thống, bọn chúng là do ngươi làm ra sao?"
"Có thể nói vậy, mười năm trước ta ở phương thế giới này tìm được mười hai tên yêu nghiệt đỉnh cấp, đem bọn chúng cùng ngươi trói buộc, sợ ngươi vẫn lạc trước thời hạn."
Thì ra là thế!
Sở Hà gật đầu, mấy năm trước, khi hắn thu thập cô nhi, xuất hiện mười hai kẻ thiên phú dị bẩm, thiên phú tốt đến độ hắn có chút hâm mộ.
Ban đầu, hắn còn lo lắng là chuyện gì, có phải kẻ nào đó phát hiện bí mật của hắn đến dò xét hay không.
Sau đó, qua một loạt thử nghiệm, phát hiện mười hai người này không phải nội gián, lại vô cùng sùng bái, cung kính hắn.
Hiện tại xem ra: là hệ thống giở trò quỷ!
"Đại thế cuồn cuộn, duy có cường giả!"
Sở Hà ngẩng đầu lẩm bẩm.
Gia nhập Trấn Ma Ti, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của một thế lực đối với sự phát triển, bất luận ngươi mạnh cỡ nào, đều cần thế lực phụ trợ.
Còn như những nhân vật chính trong một số truyện, làm bất cứ chuyện gì đều tự mình làm, không nói đến có khí phách hay không, chỉ nói: làm như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian, hoàn toàn ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân.
Bất quá.
Trấn Ma Ti là của triều đình, hắn chỉ là một Tiểu Kỳ của Trấn Ma Ti, cho dù sau này chức vị có cao hơn, cũng có nguy cơ bị đá ra bất cứ lúc nào.
Cho nên!
Hắn quyết định: cùng hổ mưu da, đem nhân mã mình bồi dưỡng đưa vào Trấn Ma Ti, dùng tài nguyên của Trấn Ma Ti giúp bọn chúng trưởng thành.
Sau đó, lại thừa cơ thu bọn chúng về dưới trướng, như vậy, căn cơ của hắn sẽ vô cùng vững chắc, cho dù một ngày nào đó cao tầng Trấn Ma Ti, thậm chí triều đình muốn động đến hắn, đều phải suy nghĩ kỹ càng.
"Bất quá, hết thảy đều cần tự thân cường đại, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể hoàn thành hết thảy."
Trong đôi mắt Sở Hà lóe lên một đạo bá khí, hắn nói:
"Hệ thống, gia tăng điểm!"
"Đinh, Long Tượng Trấn Ngục Công đề thăng thành công, tiêu hao 24 điểm yêu ma, cấp bậc hiện tại: tầng thứ nhất đỉnh phong."
Ầm!
Khí thế trên người Sở Hà đột nhiên tăng vọt, bảng thuộc tính lại lần nữa được làm mới:
Họ tên: Sở Hà
Chức vị: Trấn Ma Ti Tiểu Kỳ
Tu vi: Nhất phẩm đỉnh phong
Võ công: Long Tượng Trấn Ngục Công tầng một đỉnh phong (có thể đề thăng), U Minh Cửu Ngự đại viên mãn (không thể đề thăng), Lôi Đình Đao đại viên mãn (không thể đề thăng)
Binh khí: Một đồng tiền, Trấn Ma Đao
Điểm yêu ma: 4
"Đáng tiếc, điểm Trấn Ma không đủ dùng, nếu không hôm nay có thể đột phá đến Nhị phẩm võ giả, tranh vị trí Tổng Kỳ."
Sở Hà có chút tiếc nuối nói.
Nếu lời này!
Để cho người ngoài biết được, sợ rằng sẽ tức giận đến mức đánh chết hắn, bao nhiêu người hao phí mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới đột phá đến Nhất phẩm đỉnh phong, mà hắn, không đến một tháng, lại còn không hài lòng.
Trong thư phòng!
Sở Nam ngồi trên ghế, nhíu chặt mày, tay cầm sách nhưng không hề đọc, phảng phất đang do dự điều gì.
Mười ngày trước!
Hắn ra ngoài đến chùa miếu tế bái, lại vô tình có được một khối ngọc bội, bên trong ẩn giấu linh hồn của một cường giả, gọi là: Mạnh lão.
Mạnh lão nói với hắn:
Có thể làm cho hắn trở nên mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh đến trích tinh nã nguyệt, quyền phá tinh hà, đối với điều này, hắn không chút hứng thú.
Cho đến khi, đối phương nói với hắn: Ngươi không có người muốn bảo vệ sao? Thế giới phức tạp, duy có thực lực mới có thể bảo vệ người thân?
Giờ khắc này.
Hắn do dự!
Bởi vì, hắn nhớ tới việc Sở Hà lần này đi tham gia Trấn Ma Ti, trước đó có một số lời dặn dò, hắn mơ hồ cảm thấy một tia không đúng.
Bởi vì!
Rất nhiều lời lẽ giống như đang giao phó hậu sự.
Tuy nhiên hắn không biết:
Khi đó Sở Hà còn chưa thức tỉnh hệ thống, hơn nữa thân thể đã đạt tới cực hạn, tùy thời có thể bạo thể mà chết, cho nên, mới nói chuyện với hắn như giao phó hậu sự.
"A Nam, không cần phải xoắn xuýt, dù sao ca ca ngươi cũng không hỏi!" Một đạo thanh âm tang thương vang vọng trong đầu Sở Nam.
"Ngươi không hiểu, với trí thông minh của ca ca ta, huynh ấy khẳng định phát hiện ra điều gì, hơn nữa, ca ca ta đã hỏi qua, chỉ là ta không nói."
Sở Nam lập tức phản bác.
Hiển nhiên, hắn đối với Sở Hà rất sùng bái, cũng rất hiểu rõ, biết đối phương đã phát hiện một số vấn đề, chẳng qua không hỏi nhiều.
Ặc!
Thanh âm lão giả có chút do dự vài hơi thở, mới lại nói:
"Ngươi đi tu luyện, cũng coi như vì ca ca ngươi chia sẻ gánh nặng, tương lai đem cánh tay phải mọc ra, cũng coi như giải được một mối tâm bệnh cho ca ca ngươi."
Tuy nhiên!
Giờ khắc này!
Sở Nam lại không có bất kỳ phản ứng nào, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Có nên nói với ca ca không?"
"Không nói không tốt!"
"Nói lại có lỗi với Mạnh lão..."
"Không đúng, Mạnh lão tuy rằng hứa hẹn giúp ta tu luyện, nhưng, ta tu luyện chính là vì ca ca, đúng, không thể giấu ca ca."
Lời vừa dứt!
Sở Nam trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.
Hiển nhiên là định đem chuyện mình muốn tu luyện, lại thu hoạch được một khối ngọc bội thần kỳ nói cho Sở Hà.
"Lão gia, tiền sảnh có người tìm, nói là người của Thiên Vũ Vệ." Ngoài cửa phòng, truyền đến thanh âm của hộ viện.
Thiên Vũ Vệ!
Sở Hà vừa mới tu luyện xong nhíu mày, tuy rằng, khi hắn trở về không hề che giấu thân phận.
Nhưng: Thiên Vũ Vệ không có thói quen bái sơn, hơn nữa, Thanh Sơn quận có một doanh Trấn Ma Vệ tồn tại, bái sơn cũng không đến lượt bọn họ.
Bành!
Sở Hà mở cửa phòng, đi theo thị vệ hướng về tiền sảnh.
"Đại ca!"
Vừa đi được một nửa, liền nghe phía sau truyền đến tiếng gọi của Sở Nam, quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang hướng mình chạy tới.
Sở Nam chạy đến trước mặt Sở Hà, không để ý tới thanh âm Mạnh lão điên cuồng ngăn cản trong đầu, trực tiếp cầm ngọc bội lên, nói:
"Đại ca, đây là ngọc bội ta có được hai ngày trước, bên trong..."
"Được rồi!"
Sở Hà phất tay ngăn hắn nói tiếp.
Vỗ vai Sở Nam nói: "A Nam, mỗi người đều có cơ duyên của mình, không cần thiết phải nói cho người khác biết."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, làm bất cứ chuyện gì đều phải giữ vững bản tâm, ngoại vật mạnh hơn nữa chung quy không bằng bản thân. Nếu hắn dám đối với ngươi có bất kỳ hành động càn rỡ nào, đến tìm ta, ta trực tiếp làm cho hắn tan thành mây khói, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Nói xong.
Sở Hà còn cố ý nhìn ngọc bội, hàn quang lóe lên.
"Vâng, đại ca!"
Sở Nam vui vẻ gật đầu.
Giờ khắc này.
Tâm kết của hắn đã hoàn toàn cởi bỏ, vốn còn xoắn xuýt nói với Sở Hà: có phải sẽ không công bằng với Mạnh lão hay không.
Hiện tại!
Ca ca hắn đã nói rõ với hắn, làm cho hắn vô cùng thoải mái!
Tuy nhiên!
Hắn an tâm, Mạnh lão trong ngọc bội thì hoàn toàn mộng bức, tình huống gì? Mình đây là bị phát hiện, còn bị uy hiếp?
"Không có khả năng, nhưng, lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng là nhằm vào ta, không được, ta phải xem xem."
Mạnh lão nghiên cứu nửa ngày, vẫn là quyết định đi dò xét Sở Hà.
Hắn phát ra một tia ý niệm, hướng Sở Hà thăm dò, tuy nhiên ý niệm của hắn vừa tới gần Sở Hà một tấc.
Thị giác biến hóa:
Là một mảnh thế giới mênh mông, thiên khung nứt toác, mặt đất máu chảy thành sông, vô số yêu ma, dị tộc thi thể nằm la liệt, mỗi một cỗ thi thể đều cường đại đến mức làm người ta hít thở không thông.
Trung tâm thế giới: một thân ảnh bá khí lăng không mà đứng, dưới chân là núi xác yêu ma, dị tộc, hai mắt hắn ngước nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, tuy là bóng lưng cũng giống như tuyệt thế cự phách.
Ong...
Thân ảnh bá khí phảng phất cảm giác được cái gì, hai mắt hắn quay lại, đó là ánh mắt như thế nào: lạnh lùng, bá khí, hoài niệm, đạm mạc.
Bành!
Hình ảnh biến mất!
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết tang thương vang vọng trong đầu Sở Nam.
"Mẹ kiếp, Mạnh lão, ngươi làm sao vậy, muốn chết?" Sở Nam bị tiếng thét chói tai trong đầu dọa sợ.
"Không có khả năng, tương lai hắn làm sao có thể trở thành tồn tại như vậy, cách không gian, thời gian một ánh mắt suýt chút nữa mài diệt ta."
"Nơi đó sát ý quá mạnh, cho dù yêu ma thi thể đã vẫn lạc đều có thể vạn cổ bất diệt, thật là không thể tưởng tượng."
Mạnh lão trong ngọc bội không ngừng gào thét, đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh nên có của một kim thủ chỉ.
Hồi lâu.
Hắn mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
"Sở Nam, ca ca ngươi, ừm, không đơn giản."