"Rốt cuộc là đi đâu?"
Thanh niên kia lộ vẻ nghi hoặc.
Đương nhiên.
Cũng có vài thế lực lớn, thông qua Thanh Hải Bang mà biết được bọn hắn đến Bách Yêu Thương Hội.
Hơn nữa còn suy đoán, Thanh Hải Bang chắc chắn đã dùng mưu kế gì đó ở trong, dụ Sở Hà ngông cuồng tự đại kia mắc bẫy.
Giờ phút này.
Bọn hắn dường như đã thấy trước cảnh Sở Hà chật vật trở về.
Thậm chí:
Bọn hắn còn hoài nghi, liệu Sở Hà có toàn quân bị diệt tại Bách Yêu Thương Hội, không thể quay về hay không.
Nếu vậy thì thật quá tốt cho bọn hắn.
Phía trên tường thành!
Một thư sinh cụt tay lẳng lặng đứng đó, chính là: Sở Nam.
Xung quanh hắn vẫn có không ít thiếu nữ xinh đẹp lân la bắt chuyện, ném ánh mắt đưa tình, muốn được lên giường của Sở Nam.
Đáng tiếc.
Từ đầu đến cuối.
Sở Nam đều không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.
"Nhị gia, không cần lo lắng, gia chủ thần thông quảng đại, lần này cho dù là đi diệt trừ yêu ma sào huyệt nào, cũng sẽ bình an vô sự."
Trương Hổ ở bên cạnh nói.
Bất quá.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía xa, chứng tỏ hắn cũng rất lo lắng.
"Ừm!"
Sở Nam gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Trong đầu hắn.
Vang lên thanh âm của Mạnh lão: "Tiểu tử, ca ca ngươi làm việc luôn tính toán chu toàn, sẽ không xảy ra chuyện."
Sở Nam: "Ta biết, chỉ là, không lâu nữa ta sẽ phải vào Đế Đô ứng thí, muốn trước đó được nhìn đại ca nhiều hơn."
"Đáng tiếc, thiên phú của ta quá kém, hiện tại mới dần dần đạt tới Nhị phẩm sơ kỳ, không thể giúp đại ca được nhiều."
Mạnh lão: ""
"Cái kia, ngươi đã rất nghịch thiên, chỉ cần khai mở Nho Cung, tương lai chắc chắn có thể thành tựu một phương cự phách."
Sở Nam: "Hiện tại ta chỉ muốn mau chóng thi đậu công danh, như vậy, sau này đại ca có gặp khó khăn, mới có thể giúp đỡ."
Mạnh lão: "Ngươi đúng là một kẻ cuồng ca ca..."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ngay khi màn đêm sắp buông xuống, bên tai mọi người truyền đến tiếng vó ngựa rung trời chuyển đất, vang vọng thiên địa.
"Vãi, mau nhìn!"
Một thanh niên kinh ngạc nói.
Lúc này.
Không cần hắn nhắc nhở, mọi người đã sớm hướng ánh mắt về phía xa.
Chỉ thấy.
Sở Hà khoác trên mình áo bào gấm đỏ thêu rồng cuộn, dẫn đầu trăm kỵ Trấn Ma Vệ cấp tốc chạy về, áo choàng đỏ tung bay trong gió.
Hàng trăm Trấn Ma Vệ không thiếu một ai, sát ý ngập trời khiến cho đám người cách xa mấy dặm cũng phải rùng mình.
"Mau nhìn phía sau bọn họ."
Thanh niên kia lại lớn tiếng hô.
Mọi người lúc này cũng chú ý tới cảnh tượng phía sau, chỉ thấy, trên lưng mỗi con linh mã đều buộc một sợi dây sắt.
Đầu kia của dây sắt, kéo theo từng cái đầu lâu yêu ma, tàn chi, số lượng không dưới hàng trăm.
Soạt!
Mọi người cảm thấy một luồng khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Da đầu đều tê dại.
"Yêu ma?"
"Lại có nhiều yêu ma thi thể như vậy, bọn hắn rốt cuộc là đi nơi nào tàn sát, thật quá tàn nhẫn."
"Ít nhất đều là Nhị phẩm yêu ma, còn có một số là Tam phẩm yêu ma, xem ra hẳn là đều mới chết hôm nay."
Trong lúc nhất thời.
Tất cả mọi người đều không thể tin vào sự thật trước mắt.
"Không đúng, con tượng yêu cuối cùng kia rõ ràng không phải Tam phẩm, nhìn thể hình, khí thế của nó, ít nhất cũng là Tứ phẩm yêu ma."
Một lão giả nuốt nước bọt nói.
Lời này vừa nói ra: Đệ tử của các thế lực càng thêm không thể bình tĩnh, lập tức bắt đầu truyền tin cho thế lực phía sau.
Thậm chí!
Không ít người bị một màn kinh khủng này dọa cho sợ hãi, ngã ngồi trên mặt đất.
Không trách bọn hắn nhát gan.
Chủ yếu là sống ở quận thành, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy qua yêu ma Nhị phẩm trở lên.
Huống chi, đột nhiên tận mắt nhìn thấy hàng trăm yêu ma thi thể, lại còn là tàn thi, ai có thể không kinh hãi, sợ hãi.
Không ít nữ tử càng bị dọa cho chân mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở, nhưng không ai dám cười nhạo.
Bởi vì.
Mọi người đều không khác biệt lắm.
Mạnh lão: "Ca ca ngươi thật sự không tầm thường, con tượng yêu kia ít nhất là tu vi Tứ phẩm đỉnh phong, ca ca ngươi mới Tam phẩm trung... Vãi, hắn từ khi nào biến thành Tam phẩm đỉnh phong?"
Không trách Mạnh lão kinh ngạc.
Hai ngày trước hắn gặp Sở Hà, tu vi của đối phương mới Tam phẩm trung kỳ, hơn nữa còn là loại vừa mới đột phá.
Hiện tại, vẻn vẹn mới qua hai ngày, lại đột phá đến Tam phẩm đỉnh phong, một ngày một tầng, đùa nhau sao?
Từ khi nào đột phá lại dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ:
Sở Hà là đại năng chuyển thế?
"Bình tĩnh, đối với ca ca ta mà nói rất bình thường."
Sở Nam vẻ mặt bình tĩnh nói.
Có thể nói: Với sự sùng bái của hắn đối với Sở Hà, cho dù hắn hiện tại đột phá đến Cửu phẩm, hắn cũng sẽ không quá mức kinh ngạc.
Ầm!
Trăm kỵ Trấn Ma Vệ dừng lại dưới cổng thành.
Nguyên lai.
Lúc này đã đến thời gian đóng cổng thành theo quy tắc của triều đình, Thanh Sơn thành sớm đã đóng cổng thành.
"Trấn Ma Vệ trở về, mau mở cổng thành!"
Triệu Nguyên lớn tiếng quát.
Giờ phút này.
Tại cổng thành.
Hai đội binh lính thủ vệ lộ vẻ khó xử.
Hôm nay bọn hắn đều đã sớm nhận quà của Thanh Hải Bang, yêu cầu chính là không được mở cổng thành cho Trấn Ma Vệ.
Đối với việc này, bọn hắn cũng không quá để ý, dù sao, bọn hắn thuộc quyền quản lý trực tiếp của quận thủ.
Việc này, quận thủ cũng ngầm đồng ý.
Hơn nữa.
Tất cả đều phù hợp với quy định yêu cầu.
Nhưng hiện tại: Bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy vô số yêu ma thi thể, liên tưởng đến phong cách hành sự của Sở Hà.
"Đội trưởng, làm... làm sao bây giờ?"
Một binh lính hỏi.
"Còn làm sao được nữa."
Đội trưởng tức giận mắng: "Mau mở cổng thành, nếu chọc giận vị sát thần kia, ai cũng không bảo vệ được chúng ta."
"Vâng, vâng!"
Lập tức có hai đội binh lính xuống mở cổng thành.
Bành! Bành!
Cổng thành lớn mở ra.
Sở Hà dẫn đầu Trấn Ma Vệ chạy vào trong thành, phía sau vô số yêu ma thi thể cũng bị kéo lê trên đường phố, để lại từng vệt máu.
Một màn này.
Khiến cho sắc mặt mọi người càng thêm trắng bệch.
Vừa rồi.
Bọn hắn chỉ đứng trên tường thành nhìn từ xa, đã bị dọa cho khiếp vía, hiện tại nhìn gần, càng thêm chân tay bủn rủn.
Trong khoảnh khắc.
Toàn bộ Thanh Sơn quận thành đều biết tin Sở Hà bình an trở về, hơn nữa còn mang về hàng trăm yêu ma thi thể.
Trụ sở Thanh Hải Bang.
Vương Long đang tâm tình sung sướng cùng chúng tiểu thiếp mây mưa, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân gấp rút:
"Không hay rồi, bang chủ đại sự không hay."
Bịch.
Thị vệ trực tiếp mở cửa lớn.
Ánh mắt hắn theo bản năng quét qua giường, một mảnh da thịt trắng nõn, mịn màng.
Vương Long dù sao cũng là bang chủ một phương, quyền thế ngập trời, tiểu thiếp của hắn tự nhiên đều là mỹ nữ, khiến thị vệ vô cùng hâm mộ.
Nhưng một khắc sau.
Hắn nhìn thấy chỗ nào đó của bang chủ nhà mình, bất đắc dĩ bĩu môi.
Thầm nghĩ:
"Thật là phí của trời, lãng phí nhiều mỹ nữ như vậy."
Sau đó.
Ánh mắt hắn nhìn về phía chúng nữ lộ ra vẻ đồng tình, cùng một kẻ như vậy, cũng đủ thống khổ.
"Cút, ai cho ngươi vào."
Vương Long phẫn nộ quát.
"Bang chủ, đại sự không hay, Sở Hà đã trở lại."
Thị vệ vội vàng nói: "Không những trăm kỵ dưới trướng không tổn thất, còn mang về hàng trăm yêu ma thi thể, đang hướng về trụ sở mà đến."
Cái gì?
Sắc mặt Vương Long biến đổi.
Còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, đồng thời còn có tiếng quát kinh thiên động địa của Trấn Ma Vệ:
"Thanh Hải Bang cấu kết yêu ma Bách Yêu Thương Hội, phụng lệnh Sở đại nhân: Diệt tộc, phá tông!"