Lâm Kinh Trúc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn lãng, trong mắt tràn ngập thần thái khác lạ.
"Trần đại nhân, thì ra ngài chính là cơ duyên của ta?"
Hai người lúc này tay vẫn còn nắm chặt, chú ý tới ánh mắt khác thường của người khác, khuôn mặt nàng ửng lên một tia đỏ ửng, nói: "Nơi này không tiện lắm, Trần đại nhân theo ta."
Lâm Kinh Trúc dẫn Trần Mặc, một đường đi tới Đông Sương.
Đứng trước cửa phòng, Trần Mặc có chút do dự: "Đây là khuê phòng của nàng? Ta đi vào e rằng không thích hợp lắm."