Nguyệt lãng tinh hi, ánh trăng sáng tỏ như nước tuôn chảy.
Ngọc U Hàn lăng không mà đứng, váy trắng tung bay trong gió đêm, dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng thoát tục, tóc mai điểm một tầng ngân quang, giờ phút này so với ánh trăng trên trời còn rực rỡ đoạt mục hơn.
Trần Mặc lại không kìm được mà ngây ngẩn cả người.
Ngọc U Hàn khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc mai rủ xuống bên má, tăng thêm vài phần kiều mị, "Ngươi vì sao lại nhìn bản cung như vậy?"
Trần Mặc tim đập gia tốc, lời nịnh nọt thường ngày lại không thốt nên lời, nói năng lộn xộn: "Ti ty... ti ty cảm thấy ánh trăng đêm nay thật đẹp..."