Đêm đen như mực, không sao, không trăng.
Thiên Đô Thành chìm trong mưa lớn, ánh đèn vạn nhà có vẻ mờ mịt, ảm đạm.
Trần Mặc tựa lưng vào tường, mưa rơi như sợi chỉ, men theo mái hiên nhỏ giọt.
Đợi đến khi chiếc hắc kiệu kia rời đi, hắn tung người, đạp trên nóc nhà, theo sát phía sau Chu Tĩnh An.
Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ với người trong kiệu, nhưng linh giác nhạy bén mách bảo hắn về một tia nguy hiểm, không dám khinh cử vọng động, vẫn lấy việc hoàn thành nhiệm vụ của nương nương làm trọng.