Cố Mạn Chi khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ."
Nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ có cùng suy nghĩ với Diệp Hận Thủy.
Nhưng giờ đây, nàng không muốn lại e dè, lo trước lo sau, để đến cuối cùng chỉ còn lại hối hận.
"Không thể mỗi lần đều để hắn lao về phía ta được?"
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Cố Mạn Chi tràn đầy kiên định.