Ánh dương quang minh mị tựa sợi tơ vàng, nhẹ nhàng vương trên sạp thêu hoa.
Màn lụa rủ xuống một nửa, như tầng sương mỏng, phủ lên nữ tử trên sạp một tầng mỹ cảm mông lung.
Nàng cuộn tròn thân mình, búi tóc rũ xuống, mái tóc đen như mực xõa tung, váy áo xộc xệch nửa che nửa hở làn da mịn màng như tuyết.
Đôi mắt ánh lên vẻ mê ly, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở gấp gáp, đôi mày ngài nhíu lại, chẳng rõ là khoái ý hay thống khổ, còn mang theo một tia mỏi mệt mơ hồ.
Mưa xuân cành hải đường nở rộ, son điểm tô thắm phương hoa.