Một tia hy vọng vừa mới bùng cháy lại lần nữa tan vỡ, cả người giống như xác không hồn, mất đi sinh khí.
Có lẽ là ở Bắc Vực, vì cứu nàng không tiếc bị yêu thụ thôn phệ; có lẽ là vì nàng khu trừ hàn độc lúc thân mật tiếp xúc; hay là ở Thiên Nhân Võ Thí, khi đó hắn thà chết chứ không chịu khuất phục ý chí ngoan cường...
Không biết từ khi nào, thân ảnh Trần Mặc đã khắc sâu trong lòng nàng, không thể xóa nhòa.
Trước đó, nàng còn không thể xác định tâm ý của mình, nhưng khi ý thức được về sau không còn được gặp lại Trần Mặc, loại cảm giác hít thở không thông giống như chết đuối kia trong nháy mắt nhấn chìm nàng.
"Trần đại nhân rõ ràng đã đáp ứng ta, sẽ bình an trở về, sao có thể nói không giữ lời?"