Yến Khinh Vũ ôm chặt Tô Trần đang suy yếu, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, thấp thoáng lệ quang, trong lòng tràn ngập bất an.
Nàng thanh âm có chút run rẩy nói: "Tiểu... Tiểu Trần, xin... xin lỗi..."
Trong lúc nói chuyện, từng giọt lệ tuôn trào, dọc theo gò má tái nhợt mà chảy, ở cằm hội tụ thành từng viên châu óng ánh, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tô Trần lặng lẽ mở mắt, nhìn Yến Khinh Vũ đang rơi lệ, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Hình như chơi hơi quá trớn rồi."
Lúc này, Yến Khinh Vũ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó nhìn về phía Tô Trần, mở miệng nói: "Tiểu..."