Tô Trần khẽ lắc đầu cười, cất bước, chậm rãi đi tới trước bồ đoàn, đưa mắt nhìn nữ tử đang nằm trên đó.
Nắng mai vương trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nữ tử, đôi mắt nàng nhắm nghiền, tĩnh lặng nằm đó, hai tay đan trước ngực, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ cho thấy nhịp thở bình ổn, tựa như đóa bách hợp đang say giấc, tỏa ra hương thơm thanh đạm, yên bình.
Tiêu Nguyệt Nhi tới bên cạnh Tô Trần, lo lắng hỏi: "Tô Trần công tử, có biện pháp nào chăng?"
Tiêu Tĩnh đứng bên cạnh nhìn nữ tử trên bồ đoàn, hai tay bất giác siết chặt, hơi thở có chút rối loạn.
Từng có một nam tử, vì cứu ái nữ của mình, đã trải qua mấy chục vạn năm đằng đẵng. Hắn cầu vô số người, tìm vô số phương pháp.