Diệp Thống Lĩnh đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, toàn thân suy yếu đến cực điểm. Một cước vừa rồi của Ngao Vệ đã trực tiếp đá hắn trọng thương, khiến hắn đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Phượng Thương Ngô hai mắt đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn, gằn giọng: "Ngươi mau nói!"
Diệp Thống Lĩnh mặt lộ vẻ sợ hãi, không dám chần chừ, vội vàng nói: "Phải, ta trăm phần trăm khẳng định, tuyệt đối là hắn giết con trai ngươi!"
Phượng Viêm nhíu mày, trầm giọng nói: "Sao ngươi lại chắc chắn là hắn giết? Có phải vì ngươi có thù với hắn, nên cố ý nói vậy?"
Nói đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo. Tia lạnh lẽo này lập tức khiến Diệp Thống Lĩnh như rơi vào hầm băng, thân thể không ngừng run rẩy, mặt mày tràn đầy sợ hãi.