Lý Nhược Băng nhìn U Nguyệt, trong lòng vừa phức tạp vừa nặng nề. Nàng không ngờ mình lại thua, hơn nữa còn thua một kẻ thấp hơn mình hai cảnh giới.
Sao có thể như vậy?
Sao nàng có thể thua?
Vẻ mặt Lý Nhược Băng dần trở nên méo mó, nàng giơ một ngón tay, đầu ngón tay chỉ thẳng U Nguyệt, nghiến răng nói: "Lão tổ, xin hãy giết ả! Chỉ có ả chết, mới rửa sạch được nỗi nhục của ta!"
Xa xa, Man Nha chau mày, khẽ lắc đầu. Bản thân không đánh lại, lại nhờ lão tổ ra tay giết giúp, loại chuyện này hắn không làm, hơn nữa hắn cực kỳ ghét loại người như vậy.