Tô Trần đáp: "Chẳng phải vậy là được rồi sao?"
Kiếm Tâm cười hắc hắc, nhưng khi hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt tươi cười vốn có thoáng chốc trở nên ai oán.
Hắn nói: "Sư tôn, vừa rồi sao người lại khi dễ ta?"
"Khụ khụ."
Tô Trần ho khan hai tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xem ngươi nói gì kìa, cái gì mà ta khi dễ ngươi? Chẳng phải ta muốn xem một thời gian không gặp, ngươi trưởng thành thế nào rồi sao? Hay cho ngươi, đến lượt ngươi, ta lại thành kẻ khi dễ ngươi à?"