Dạ Ngưng Sương thực sự rất biết ơn Tô Trần, bởi nếu không có hắn, nàng có lẽ cả đời cũng không biết được trong cơ thể mình lại ẩn chứa thể chất cường đại đến vậy. Và nàng cũng hiểu rằng, vận mệnh tương lai của mình sẽ thay đổi hoàn toàn.
Nhờ sự trợ giúp của Thời Không Thần Thể, nàng tự tin rằng tương lai nhất định sẽ đạt đến cảnh giới kia, đến lúc đó, nàng có thể đứng bên cạnh Tô Trần chứ không phải chỉ là một bình hoa đứng phía sau.
Nếu nàng biết rằng cảnh giới đó cũng chỉ là khởi đầu, khoảng cách với Tô Trần vẫn còn rất xa, không biết nàng sẽ biểu lộ thế nào. Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau.
Tô Trần khẽ mỉm cười: "Ta là vị hôn phu của ngươi, ngươi còn cần gì phải cảm ơn ta?"
Dạ Ngưng Sương đỏ mặt, e thẹn nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy."