Thẩm Linh Khư lắc đầu, không nói gì, ánh mắt quét xuống phía dưới, dường như đang tìm kiếm, cuối cùng khóa chặt ánh nhìn vào mấy tên đệ tử Thẩm gia.
Ánh mắt lão lạnh lùng đến cực điểm, toát ra hàn ý vô tận cùng sự phẫn nộ.
Mấy tên đệ tử Thẩm gia mặt mày tái nhợt, không nhịn được lùi lại mấy bước, cuối cùng vì chân tay mềm nhũn, ngã vật xuống đất, kinh hãi nhìn lên không trung.
Một tên đệ tử không chịu nổi ánh mắt ấy, lập tức chỉ tay về phía trước, về phía gã thanh niên mặt mày xám như tro tàn, mở miệng nói: "Tộc... tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến bọn ta, tất cả đều là do hắn."
Thẩm Linh Khư lạnh lùng nhìn gã thanh niên, dù giờ chỉ là một đạo thần hồn, nhưng khí thế áp bách vẫn rất mạnh.