Giữa trưa, mặt trời chói chang tựa một quả cầu lửa, toả xuống mặt đất ánh sáng và nhiệt lượng vô tận.
Tô Ngôn Triệt và Tần An đứng sóng vai trước Huyền Điện, ánh mắt hướng về phía xa, trên khuôn mặt lộ ra một chút căng thẳng khó nhận ra.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng như tuyết lơ lửng, nhẹ nhàng trôi, hình dáng đa dạng. Thỉnh thoảng, có vài linh thú bay ngang qua, chúng cùng nền trời xanh thẳm, tạo nên một bức tranh đẹp như thơ, khiến người ta không khỏi say mê, lưu luyến chẳng rời.
Không gian gợn lên những rung động, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện. Da nàng trắng như ngọc, váy trắng tung bay trong gió, lông mày thanh tú, đôi mắt trong vắt, phong thái tao nhã, toát lên vẻ điềm tĩnh và thanh cao.
Tần An nhìn sang, nở một nụ cười dịu dàng, khẽ nói: "Khinh Vũ, gia gia con đâu?"