Tô Trần thân hình thẳng tắp, như một thanh lợi kiếm cắm thẳng lên trời cao. Gió lạnh gào thét điên cuồng nhưng không thể lay động hắn mảy may, vạt áo phần phật tung bay.
Hắn lặng lẽ đứng giữa thương khung, khắp người trên dưới không có lấy một tia khí tức nào tràn ra, dù vậy lại tỏa ra một luồng áp lực vô hình, như sóng dữ cuồn cuộn cuốn về bốn phía.
Các trưởng lão đưa mắt nhìn hắn, hô hấp chợt chậm lại một nhịp, tựa như Tô Trần chính là một vị Thần thượng cổ, uy nghiêm khủng bố đến mức ấy.
Đến khi nghe xong lời hắn nói, các trưởng lão đều nổi trận lôi đình, Cực Hàn Tiên Tông thành lập đến nay, còn chưa từng có ai dám nói lời ngông cuồng như vậy, đòi diệt Cực Hàn Tiên Tông? Quả là si tâm vọng tưởng!
“Giết!”