“Nghe nói Trưởng Tôn tiểu thư trước kia tuyệt sắc khuynh thành, chỉ vì tu luyện xảy ra sai sót mới hủy dung. Lão Ngô, ngươi chắc chắn không phải hạng người nông cạn coi trọng dung mạo.”
Trần Thanh Nguyên thích trêu chọc Ngô Quân Ngôn, tâm tình sảng khoái.
“Với ta, chuyện tình ái là đá cản đường, không có nửa điểm lợi ích cho tu đạo.”
Ngô Quân Ngôn như khúc gỗ, không gần nữ sắc. Đương nhiên, hắn cũng không có sở thích Long Dương.
“Vậy nhân sinh của ngươi thật vô vị.” Nếu bắt Trần Thanh Nguyên cả đời chỉ biết tu hành, bỏ hết những thú vui khác, chắc chắn sẽ phát điên: “Nói đến đây, ngươi thấy Trưởng Tôn Phong Diệp thế nào?”