Trần Thanh Nguyên lấy ra vò rượu thượng hạng mang theo bên mình, rót một chén, đưa tới trước mặt Tống Vấn Tiên: “Chén rượu nhạt này, mong tiền bối đừng chê.”
Nhấp một ngụm rượu, Tống Vấn Tiên buông lời: “Rượu có chút kém, nhưng mà ngươi, lại rất thú vị.”
Tống Vấn Tiên muốn uống không phải rượu, mà là muốn tiếp cận Trần Thanh Nguyên, để hiểu rõ hơn về hắn.
“Vãn bối chỉ là một kẻ tục nhân, không có gì thú vị.”
Bị một lão đầu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm, Trần Thanh Nguyên nổi hết cả da gà.