Trên lôi đài, Trưởng Tôn Phong Diệp tựa như một đầu dã thú khát máu, bộ dạng dữ tợn, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Lúc này, hắn lại như một công tử tao nhã, bạch y thắng tuyết, mày ngài mắt phượng.
Tính cách và khí chất của nhân cách chủ đạo và nhân cách thứ hai, quả thực khác biệt một trời một vực, hai thái cực đen và trắng. Điều kỳ lạ là, Trưởng Tôn Phong Diệp dường như có thể tùy ý chuyển đổi, thần trí thanh minh, không hề bị ảnh hưởng.
“Trần công tử chẳng lẽ đã quên điều gì sao?”
Vừa nói, Trưởng Tôn Phong Diệp liếc nhìn Hắc Kiếm trong tay Trần Thanh Nguyên.