Trong mắt Hàn Ứng Dương thoáng hiện một tia dao động, không dám tin Hàn Sơn lại dám ngỗ nghịch như vậy.
Nghĩ lại, tính khí quật cường của Hàn Sơn rất giống mẫu thân hắn.
Ngồi một bên, Hàn Hà nhìn Hàn Sơn, trong mắt lộ ra một tia chế nhạo, hả hê. Hắn rất rõ tính tình của phụ thân, ghét nhất là loại người không nghe lời này.
“Cái gọi là đích tử, chẳng qua chỉ là một trò cười.”
Hàn Hà thầm chế giễu trong lòng.