TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Uyên

Chương 30: Thu nợ, thái độ cường ngạnh (1)

Ngày hôm sau, chiến xa dừng lại ở cương vực của Bách Diệp Tông.

"Bình Ngôn, bảo quản sự của Bách Diệp Tông ra đây."

Trần Thanh Nguyên ngồi nhàn nhã thưởng trà.

"Vâng." Lâm Bình Ngôn tuy không biết Trần Thanh Nguyên thu món nợ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, thoắt cái đã tới trước cổng của Bách Diệp Tông.

Lâm Bình Ngôn rất mực khách khí, bày tỏ thân phận, rồi ở trước cổng chờ đệ tử vào thông báo.

Nhìn thấy Lâm Bình Ngôn thủ lễ như vậy, Trần Thanh Nguyên có chút bất đắc dĩ, lớn tiếng quát: "Ngươi là trưởng lão nội môn của Huyền Thanh Tông, sao có thể đứng chờ ở cổng. Đệ tử gác cổng của Bách Diệp Tông không hiểu quy củ, ngươi cứ trực tiếp đá cửa xông vào."

Trần Thanh Nguyên ở trong chiến xa, lời nói ra đều lọt vào tai Lâm Bình Ngôn: "Tiểu sư thúc, e rằng không ổn!"

Hơi một tí đã đá cửa, việc này không phù hợp với nguyên tắc làm người của Lâm Bình Ngôn.

"Không ổn cái rắm, Bách Diệp Tông nho nhỏ chỉ là tông môn nhị lưu, ngươi thân là trưởng lão của Huyền Thanh Tông, vậy mà bọn chúng không trực tiếp mời ngươi vào, đó là không nể mặt Huyền Thanh Tông. Việc này mà truyền ra ngoài, sau này đệ tử Huyền Thanh Tông ta ra ngoài, chắc chắn sẽ bị ức hiếp, ai cũng muốn giẫm lên đầu chúng ta."

Trần Thanh Nguyên cố ý phóng đại tính nghiêm trọng của việc này, chỉ để tạo thêm áp lực cho Lâm Bình Ngôn.

"Không nghiêm trọng đến mức đó chứ!" Lâm Bình Ngôn quay đầu nhìn chiến xa cách đó không xa, truyền âm hỏi.

"Bình Ngôn, ta còn là tiểu sư thúc của ngươi hay không?"

Thấy Lâm Bình Ngôn vẫn còn do dự, Trần Thanh Nguyên quyết định lấy thân phận trưởng bối ra để áp chế.

"Phải." Lâm Bình Ngôn vội vàng đáp.

"Vậy thì nghe lời tiểu sư thúc, một cước đá tung cánh cửa kia ra." Trần Thanh Nguyên nghiêm giọng quát: "Hôm nay nếu ngươi không đá tung cánh cửa này, ta cũng không đi Vận Hải Tinh Vực nữa, bệnh tật gì đó cũng mặc kệ."

Nghe vậy, Lâm Bình Ngôn có chút sốt ruột.

Nếu Trần Thanh Nguyên thật sự không chịu chữa thương, cả đời này Lâm Bình Ngôn sẽ sống trong áy náy.

"Rầm!"

Không còn cách nào khác, Lâm Bình Ngôn cắn răng, tung ra một cước. Cánh cổng lớn của Bách Diệp Tông bị đá văng.

Trong khoảnh khắc, trên không trung Bách Diệp Tông xuất hiện nhiều bóng người, muốn xem kẻ nào to gan dám đến Bách Diệp Tông gây sự, bầu không khí trở nên căng thẳng.

"Lâm trưởng lão, ngươi có ý gì?"

Một nội môn trưởng lão của Bách Diệp Tông xuất hiện, khi biết Lâm Bình Ngôn đến, lão ta đã nhanh chóng chạy tới, vừa vặn chứng kiến cảnh phá cổng, sắc mặt tái mét.

"Không có ý gì cả." Lâm Bình Ngôn có chút áy náy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thản nhiên.

Đang lúc hai bên giằng co, Trần Thanh Nguyên trong chiến xa lên tiếng.

Trần Thanh Nguyên lấy ra một vật rất phổ biến, ống truyền âm.

Vật này có thể khuếch đại âm thanh lên gấp mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần, đối với người tu hành chẳng có tác dụng gì nhiều.

Trần Thanh Nguyên đứng ở đầu chiến xa, đặt ống truyền âm trước miệng, hướng về phía Bách Diệp Tông lớn tiếng quát: "Bình Ngôn là nội môn trưởng lão của Huyền Thanh Tông ta, là con trai của tông chủ. Hắn đến thăm hỏi Bách Diệp Tông, vậy mà bị chặn ngay ngoài cổng, các ngươi là không coi Huyền Thanh Tông ta ra gì sao?"

Bất kể đúng sai, trước hết cứ chụp cho Bách Diệp Tông cái mũ thật to đã.

"Trần Thanh Nguyên, là hắn."

Rất nhiều người của Bách Diệp Tông nhận ra Trần Thanh Nguyên, khẽ thì thầm, trong lòng suy tính.

"Bách Diệp Tông tuyệt đối không có ý đó." Một vị trưởng lão vội vàng nói: "Theo quy củ, đệ tử canh cổng phải thông báo trước, sau đó người đến thăm mới được vào."

"Quy củ cái khỉ gió." Trần Thanh Nguyên trực tiếp mắng: "Nếu là trưởng lão của Thiên Ngọc Tông hay các thế lực khác đến, Bách Diệp Tông dám không cho họ vào chắc? Bách Diệp Tông không nể mặt Huyền Thanh Tông, xem ra là thấy Huyền Thanh Tông ta đã suy tàn, dễ bắt nạt rồi phải không!"

“Trần trưởng lão chớ giận, đúng là Bách Diệp Tông đã thất lễ, chậm trễ với Lâm trưởng lão.”

Đại trưởng lão Bách Diệp Tông ra mặt, ngăn những người khác lên tiếng, để tránh sự việc càng thêm nghiêm trọng.

“Biết sai là tốt.” Giọng điệu Trần Thanh Nguyên hòa hoãn hơn một chút.

“Hai vị trưởng lão mời vào, trong điện đã dọn sẵn trà nước.”

Đại trưởng lão ôm quyền thi lễ.

“Không cần.” Trần Thanh Nguyên từ chối: “Hôm nay tới đây là để tính sổ, không phải để uống trà.”

“Tính sổ? Sổ sách gì?”

Đại trưởng lão thoáng nghi hoặc, vẻ mặt này không biết là thật hay giả vờ.

“Hỏi Thập Tam trưởng lão của quý tông xem.”

Trần Thanh Nguyên tay trái cầm ống truyền âm, cất cao giọng nói.

Ngay sau đó, đại trưởng lão lập tức gọi Thập Tam trưởng lão tới, một nam tử trung niên dáng người gầy nhỏ: “Chuyện gì xảy ra?”