“Lỗi của tổ tiên, con cháu đời sau nên gánh vác.” Tông chủ Huyền Băng Môn rũ mắt suy tư hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu, đưa ra quyết định: “Đồng ý với đề nghị của Trần Thanh Nguyên, ngoài ra, nếu hắn thật sự có thể bách chiến toàn thắng, Huyền Băng Môn nguyện dâng thêm một phần tư số tài nguyên, mong có thể kết thiện duyên.”
“Tông chủ, việc này... có phải là quá nhiều rồi không!”
Theo như lời của Tông chủ, nếu Trần Thanh Nguyên thật sự thắng, Huyền Băng Môn sẽ phải tổn thất hơn phân nửa gia sản.
Chúng trưởng lão sắc mặt đại biến, khó mà lý giải được cách làm của Tông chủ.
“Đại thế tranh giành, quần tinh sáng chói. Huyền Băng Môn tuy có thiên kiêu, nhưng không có yêu nghiệt trấn thế. Tương lai ra sao, mịt mờ khôn lường.” Tông chủ nói ra nguyên do của việc này, lời lẽ đanh thép: “Đừng nên để ý đến lợi ích trước mắt, hãy nghĩ xa hơn một chút. Trần Thanh Nguyên nếu thật sự có thực lực nghịch thiên như vậy, chỉ cần không chết, ngày sau ắt có thể trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao. Đến lúc đó, Huyền Băng Môn ta sẽ không có tư cách kết giao với hắn nữa.”