Lâm Nguyên biến mất nửa canh giờ này, một là để xoa dịu căng thẳng trong lòng, cố gắng bình ổn tâm tình; hai là đi đốt hương tắm gội, thay một bộ y phục rất sạch sẽ, trang nghiêm túc mục.
Một thân trường bào màu tím sẫm, một đôi hài vải thêu hoa văn tối màu, đai lưng buộc chặt, râu tóc đều được chải chuốt lại một lượt.
Thần sắc nghiêm nghị, bước chân nặng nề đi tới Nhã Các, mắt luôn nhìn chằm chằm Ngân Thương, vô cùng kính sợ, lại muôn phần kích động.
"Hôm nay được thấy tác phẩm đắc ý nhất của tiên tổ, đời này không còn gì hối tiếc."
Lâm Nguyên cảm thán một câu, hồn như bị Ngân Thương câu mất rồi.