Bất Vấn Tuyết Lĩnh mạch lộ, mang mang phong tuyết vô xứ ——
Trương Tu xuống núi, tại một thôn xóm hoang phế, tu phục kinh mạch, tái tạo đan điền, quanh thân bạch khí bốc lên, mắt y chậm rãi mở ra.
Chẳng kịp vui mừng vì sống sót sau tai kiếp, y sờ bụng, khóe miệng chua xót.
"Chỉ chút nữa thôi là ta bị phế rồi, Chân nhân của Hàn Phong Lĩnh đột nhiên biến mất, nói không chừng cũng có liên quan tới mấy người kia."
Y lẩm bẩm, nhớ lại cảnh tượng trên núi, toàn thân bất giác run rẩy.