Hứa Khinh Chu hít sâu một hơi, hắn nhận ra bản thân càng ngày càng không nhìn thấu nha đầu này.
Khi thì thông tuệ, lúc lại ngây ngô, có khi trầm ổn, thường hay giả ngốc.
Người khác giả ngốc sơ hở trăm bề, nàng giả ngốc lại luôn đúng lúc.
Nếu là ở hiện đại, chẳng phải nàng chính là một ảnh hậu ư?
Tuy nhiên hắn không rảnh để cùng nàng giả ngốc, nhíu mày nói: "Nói tiếng người?"