Đêm càng khuya, tiểu hài tử cũng khóc mệt rồi, có lẽ cảm nhận được thiện ý của mọi người, buông bỏ phòng bị, nàng lần đầu tiên chìm vào giấc ngủ say.
Mọi người lại không rời đi, vẫn canh giữ ở trong phòng...
Vô Ưu nói: "Người nhà đều chết hết, lại còn là người câm, thật quá thảm."
Tiểu Bạch phẫn nộ nói: "Đúng vậy, cũng không biết là súc sinh nào làm, quả thực đáng ghét, để ta biết là kẻ nào, ta nhất định sẽ xé cái thứ đó của hắn xuống trước, sau đó mới giết chết, hừ."
Thương Nguyệt Ngâm đảo mắt, hiếu kỳ hỏi một câu: