Thương Nguyệt Tâm Ngâm nhẹ nhàng thốt một câu, lại khiến đám thư sinh ở đó giật nảy mình. Tuy không biết nữ tử này, nhưng cũng đoán được vài phần. Người có thể ngồi cùng Quốc sư, hẳn là vị Tâm Ngâm công chúa năm xưa đã mời Quốc sư trở về.
Là hoàng muội ruột, địa vị không cần nói cũng biết. Bọn họ hoảng sợ lạy lần nữa.
“Chúng tiểu nhân không biết Công chúa giá lâm, mong Công chúa thứ tội.”
Trò đùa nho nhỏ này cũng chẳng có gì to tát.
Sau một hồi hàn huyên, mọi người ngồi xuống. Hứa Khinh Chu nói vài câu, một là nâng đỡ, hai là răn đe, ba vẫn là thuật vẽ bánh thường ngày.