Lâm Sương Nhi nghe vậy, vô thức bước lên vài bước, ánh mắt hướng xuống, thần thức Lục Cảnh lan tỏa, phá tan tầng tầng mây mù.
Trông thấy phía dưới, có một bóng người ung dung tự tại, men theo bờ sông mà đi, thân trên mặc một chiếc áo khoác không tay đã bạc màu, một chiếc quần đùi vá nhiều chỗ.
Mái tóc ngắn gọn gàng, chân trần bước đi.
Trên vai vác một cần trúc dài mười mét, bên hông đeo một giỏ đựng cá, chậm rãi ung dung, tư thái hết sức kỳ dị.
Đi đến bờ Hoàng Linh Đảo thì dừng lại, chân trần đạp lên khoảng đất trống kia, vác cần trúc nhảy lên, vững vàng đáp xuống Hoàng Linh Đảo.