Đợi chúng nhân lên tới đài Vọng Tây Phong thứ hai, phóng tầm mắt quan sát, từ xa nhìn sang bờ bên kia Linh Hà.
Vân Thi phất nhẹ Tuyết Sa, quét sạch bụi trần trên đỉnh núi, ngọc thủ uyển chuyển, dưới chân trận quang giao thoa, một tòa đại trận hiển hóa giữa không trung.
Cách tuyệt một cõi.
Hứa Khinh Chu có chút kinh ngạc, vốn định hỏi: “Tiền bối đây là?”
Vân Thi thản nhiên cười, ngồi trở lại trước bàn trà ngày xưa, ung dung ngồi xuống, tùy ý nói: