Phục Kim sững sờ rất lâu, lâu đến mức mắt hắn mờ hẳn đi, trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ, như đang mơ nhưng lại không dám tỉnh dậy.
Mãi đến khi một vị trưởng lão trong tộc tiến lên, thấp giọng nói:
"Tộc trưởng, xin nén bi thương. Hay là cứ để thiếu chủ vào từ đường trước, khí lạnh bên ngoài quá nặng."
Phục Kim nghe vậy, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời sáng rực ngoài mái hiên, ánh nắng chói chang.
Nhưng không biết vì sao, quả thật hắn cảm thấy bên ngoài từ đường, khí lạnh thấu xương, khiến toàn thân hắn run lên.