TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Gia

Chương 57: Hội Luyện Độ Sư, Sư Thừa (3)

Người này dẫn Dư Khuyết đi vòng qua bàn, trực tiếp đi vào bên trong hội, vừa đi vừa nói nhỏ:

"Huynh đệ à, ngươi vì để vượt qua kỳ khảo hạch, đã dốc hết vốn liếng rồi, chỉ cần ngửi mùi trên người ngươi, là biết ngươi đã tẩm ướp đầy đủ, chỉ riêng tiền thuốc cũng tốn không ít.

Bất quá ta khuyên ngươi một câu, thứ này tổn thọ, cẩn thận mà dùng."

Dư Khuyết nghe vậy, hơi nhướng mày.

Đối phương đã coi hắn từ một kẻ nghiện thuốc đơn thuần, thành một kẻ vì để vượt qua kỳ khảo hạch luyện độ mà không từ thủ đoạn, liều mạng hút Phúc Thọ Cao.

Đối mặt với hảo ý này, Dư Khuyết không tiện giải thích, chỉ cười trừ cho qua.

Hơn nữa, trong lòng hắn còn thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Xem ra không chỉ có mình ta, kẻ khác cũng nghĩ tới việc dùng Phúc Thọ Cao, Phúc Thọ Quỷ để nâng cao trình độ luyện độ. Nếu đã vậy, chuyện của ta lại càng khó bị phát hiện."

Mang theo niềm hy vọng, Dư Khuyết bước vào hậu viện của Luyện Độ Sư Hành Hội.

Lập tức, từng trận mùi khét lẹt, tiếng quỷ khóc than, cùng với mùi dầu mỡ quen thuộc nhất xộc vào mũi hắn, chính là từ trong những chiếc chảo đang sôi sùng sục bốc lên.

"Lão Hoàng, lão Hoàng! Lại có người muốn khảo hạch tay nghề."

Thiếu niên tiếp đãi đảo mắt nhìn quanh hậu viện, đột nhiên hướng về phía một nam tử trung niên đang lim dim ở góc phòng vẫy tay chào hỏi, sau đó nháy mắt với Dư Khuyết, nói:

"Nể tình chúng ta đồng niên, ta sẽ nhờ lão Hoàng giám sát cho ngươi. Đừng thấy lão Hoàng lười nhác, uể oải, nhưng hắn là người thật thà nhất trong hội, không có nhiều quy củ."

Nói xong, thiếu niên tiếp đãi chỉ về phía Dư Khuyết, ý bảo nam tử trung niên, rồi đi về phía tiền viện.

"Đa tạ huynh đài."

Dư Khuyết vội vàng chắp tay về phía người nọ, sau đó mới phát hiện quên hỏi danh tính đối phương. Bất quá, trước mắt cả hai đều có việc bận, đợi sau khi khảo hạch xong, kết giao cũng chưa muộn.

Nam tử trung niên ở góc phòng, lảo đảo bước tới trước mặt Dư Khuyết.

Người này lôi thôi lếch thếch, đôi mắt sưng húp, sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy gò, cao hơn Dư Khuyết cả một cái đầu.

Hắn mở to đôi mắt lồi, nhìn Dư Khuyết từ trên xuống dưới, không để tâm, lười biếng hỏi:

"Ngươi sư thừa phương nào?"

Dư Khuyết khẽ giật mình, không ngờ tới khảo hạch tay nghề lại bị hỏi về sư môn.

Hắn suy nghĩ một phen, không nói ra Trịnh lão hắc, để tránh sau khi dính dáng tới người kia lại tự rước họa vào thân, mà ánh mắt khẽ động, chắp tay nói: "Luyện sư La Đinh."

Lần này, đến lượt nam tử mặt vàng khẽ sững sờ, đối phương suy tư, nghi hoặc nói: "Đừng nói là cả Hoàng Sơn huyện thành, mà trong cả Trung Thổ Hành Hội, gần trăm năm nay cũng không có luyện sư nào tên là La Đinh."

Dư Khuyết toát mồ hôi, định bụng giải thích mình nhận được truyền thừa của thư quỷ do luyện sư La Đinh truyền lại. Kết quả là không đợi hắn nói ra, mặt vàng hán tử đã lên tiếng: “Ngươi đợi chút, để ta nghĩ xem.”

Bốp! Đối phương vỗ tay: “Hương hỏa lịch khoảng năm 300, luyện sư La Đinh, kỹ nghệ cao nhất bát phẩm, quả thật có người này!”

Dư Khuyết nhìn mặt vàng hán tử lười biếng trước mặt, trong lòng dâng lên vài phần kính trọng, vội vàng chắp tay: “Tiền bối thật tinh tường, vãn bối quả thực sư thừa người này, được thư quỷ truyền đạo, nhận được truyền thừa của đại sư La Đinh.”

Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ người cách đây gần sáu trăm năm rồi mà Hoàng tiền bối vẫn biết rõ như vậy!”

“Ha ha!” Trên mặt hán tử lộ ra vẻ đắc ý, vuốt vuốt chòm râu thưa thớt nơi khóe miệng, nói:

“Thư quỷ truyền đạo, cũng coi như là sư thừa, đặt vào mấy trăm năm trước, coi như là truyền thừa chính thống nhất khi vào hội. Tiểu tử ngươi, lanh lợi đấy.”

Dư Khuyết cúi đầu đáp: “Tiền bối quá khen.”

Sau đó hắn bước nhanh tới, rút từ trong tay áo ra, đưa một phong bao lì xì nhét vào tay đối phương.

Mặt vàng hán tử hơi nhướng đôi mắt cá lên, không từ chối, còn đòi Dư Khuyết một con quỷ thần để làm chi phí kiểm tra, sau đó dẫn Dư Khuyết đi về phía những chiếc cối đá, chảo dầu lớn và khu nhà giam đầy tiếng quỷ khóc thảm thiết ở hậu viện.

Không sai, trong luyện độ sư hành hội, mỗi lần kiểm tra kỹ nghệ luyện độ, người kiểm tra phải nộp một con quỷ thần tương ứng làm chi phí kiểm tra.

Ví dụ như Dư Khuyết muốn kiểm tra chứng nhận cửu phẩm luyện độ sư, hắn phải nộp một con quỷ thần cửu phẩm, hơn nữa phải là chính cửu phẩm, không thể là tòng cửu phẩm.

Hành hội giải thích rằng, quỷ thần nộp vào sẽ được dùng trong quá trình kiểm tra.

Tuy nhiên, quỷ vật mà thí sinh sử dụng trong kỳ kiểm tra không phải là con quỷ thần đã nộp, mà do hành hội cung cấp, và trừ những trường hợp ngoại lệ, quỷ thần được cung cấp đều là “tòng phẩm”, chứ không phải “chính phẩm”.