TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Gia

Chương 64: Tiên gia tam bảo, Lục chức (3)

"Chẳng trách người ta đều nói con đường Luyện Độ Sư cực kỳ coi trọng thiên tư, xem ra then chốt nằm ở hồn phách tâm thần. Vậy ta hai đời làm người, hơn nữa còn thức tỉnh túc tuệ, về phương diện hồn phách có phải cũng vượt xa người thường?"

Quả nhiên, Hoàng Quy Sơn thấy sắc mặt hắn vẫn thấp thỏm không yên, bèn cười một cách thoải mái, nói:

"Ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Tuy tay nghề của lão phu không tốt, tư chất đần độn, nhãn lực cũng kém, không nhìn ra được sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngu dốt, nhưng trung nhân chi tư hay không, lão phu liếc mắt một cái là biết ngay, gần mười năm nay chưa từng nhìn nhầm lần nào."

Đối phương chỉ vào Dư Khuyết, giọng điệu khẳng định nói: "Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng tư chất hồn phách của ngươi chắc chắn đã vượt xa mức trung nhân, vượt qua bao nhiêu, lão phu không rõ, nhưng nó đủ để ngươi bước vào con đường Luyện Độ Sư này."

Sắc mặt Dư Khuyết dần hòa hoãn, mặc dù hắn không biết người này rốt cuộc nhìn ra được từ đâu, cũng không biết vì sao lại tán thưởng mình như vậy, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn lập tức chắp tay, hướng về phía đối phương cúi người thật sâu, cất tiếng:

"Đa tạ Hoàng tiền bối đã khen ngợi, vãn bối xin mượn lời chúc của tiền bối!"

Qua vài lần trò chuyện, hai người đã quay trở lại hậu viện của hành hội Luyện Độ Sư.

Lúc này, trong sân lửa lò đã dần lụi tàn, trời cũng nhá nhem tối, mặt trời cũng đã sắp lặn, ban ngày học đồ, thí sinh, Luyện Sư qua lại nhộn nhịp, giờ đã ít đi hơn một nửa, chỉ còn lại lác đác vài người.

Hoàng Quy Sơn hướng Dư Khuyết chỉ chỉ tiền viện, định rời đi, nhưng Dư Khuyết chợt níu lại, lên tiếng:

“Xin hỏi tiền bối... ngoài việc chỉ dựa vào tư chất, có loại đan dược hay phù chú nào có thể đẩy nhanh tiến độ quán tưởng không?”

Hắn xoa xoa tay, ngại ngùng nói: “Sang năm vãn bối dự định thi vào huyện học, quán tưởng nhập đạo càng nhanh càng tốt.”

Hoàng Quy Sơn nheo mắt nhìn hắn, trên mặt không lộ vẻ quá mức kinh ngạc, chỉ than nhẹ, lại chỉ chỉ tiền viện:

“Ngươi đã là học đồ của Hành hội, mặc trên mình bộ pháp bào này, có thể đi lại khắp nơi trong Hành hội, hãy tự mình vào trong khố phòng tìm kiếm dược phương, điển tịch tương ứng.”

Đối phương dừng một chút: “Chỉ là ngươi đừng quá mức nóng vội mà sa vào ma chướng, nên biết lạm dụng dược vật, buông thả vào cõi cực lạc, sẽ chỉ làm hao tổn tiềm năng, lãng phí tinh nguyên. Khi còn trẻ ngươi có thể chưa cảm thấy gì, nhưng khi về già, hối cũng chẳng kịp.”

Dứt lời, chẳng đợi Dư Khuyết bái tạ, đối phương đã vung tay áo rời đi, thân hình nhoáng một cái, biến mất trong bóng tối.

Dư Khuyết không hiểu rõ câu nói sau của đối phương cụ thể ám chỉ loại dược vật hay pháp môn gì, nhưng hắn vẫn nghiền ngẫm một hồi, ghi nhớ trong lòng, dự định ngày mai khi vào khố phòng của Hành hội, sẽ tự mình tìm kiếm, đối chiếu thử xem.

Sau đó, Dư Khuyết đứng nguyên tại chỗ một lát, tự thấy đã ổn thỏa, hắn liền phấn chấn, sải bước đi ra ngoài Hành hội.

Hôm nay không chỉ thông qua khảo hạch, còn thu hoạch được rất nhiều, thật đáng mừng đáng chúc! Hãy chờ hắn về nhà, lại tự mình quán tưởng một phen.

Biết đâu chừng, Dư Khuyết hắn cũng là thiên tài như trong truyền thuyết, có thể một đêm nhập đạo, một bữa cơm nhập đạo!

Tuy nhiên, Dư Khuyết vừa định bước ra khỏi cửa Hành hội, chợt có tiếng gọi lại: “Đạo hữu xin dừng bước.”

Dư Khuyết hơi khựng lại, hắn ở trong Hành hội này làm gì có ai quen biết.

Quay đầu nhìn lại, một thiếu niên mặt hoa da phấn, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nhìn kỹ, Dư Khuyết phát hiện người này chính là thiếu niên ban ngày đã đón tiếp hắn.

Thiếu niên tiếp đón chắp tay với Dư Khuyết, sau đó thân mật kéo tay áo hắn: “Ha ha! Quả nhiên ta đoán không sai, huynh đài phen này nhất định sẽ thông qua khảo hạch. Chiều nay khi nghe tin có người qua được ải của Hoàng tiền bối, ta liền đoán ngay là ngươi.”

Người này có chút lắm lời: “Ta còn tưởng tan làm muộn, ngươi đã sớm rời đi, nhưng bây giờ xem ra thật đúng là trùng hợp, hữu duyên, hữu duyên!”

Dư Khuyết có chút không quen với sự nhiệt tình này, nhưng nhớ tới ý tốt của người kia vào ban ngày, hắn vẫn đi theo, đồng thời nói rõ danh tính.

Hóa ra thiếu niên tiếp đón tên là “Tiền Hóa Chân”, đã vào hành hội trước Dư Khuyết một thời gian, cũng đã thông qua khảo hạch luyện độ, nhưng vẫn chưa tu thành quán tưởng pháp, chưa phải là luyện độ sư thực sự. Bởi vậy, hiện tại Tiền Hóa Chân đang làm việc vặt trong hành hội, đồng thời quan sát tay nghề của các luyện sư.

Không lâu sau, Tiền Hóa Chân đã kéo Dư Khuyết đến một tửu lâu tinh xảo gần hành hội.

Hai người nhanh chân bước lên lầu, chọn một bàn cạnh cửa sổ nhìn ra đường, ngồi xuống trò chuyện.

Trong lúc đó, điều khiến Dư Khuyết có chút không quen là hai người họ đã thu hút khá nhiều sự chú ý trong tửu lâu, các tiểu nhị, chưởng quỹ trong lầu, ai nấy cũng đều tươi cười chào đón.

Điều này đối với hắn vốn quen bần hàn mà nói, thật sự rất xa lạ, đồng thời cũng khiến hắn có chút cảnh giác.

Đặc biệt là khi nhìn thấy giá món ăn của tửu lâu, trong đó ba món mặn một món canh đã có giá một ngàn tiền giấy, Dư Khuyết suýt chút nữa đã kéo Tiền Hóa Chân kia, giục cả hai rời khỏi nơi này, tìm một quán ăn bình dân khác.

Nếu không cẩn thận, Dư Khuyết hắn rất có thể sẽ bị người này coi là kẻ ngốc mà lừa gạt.

Tuy nhiên sau khi Tiền Hóa Chân ngồi xuống, vỗ bàn, liền quát lớn: “Hôm nay tiểu gia kết giao bằng hữu, bảo nhà bếp làm mỗi món một phần, xem có hợp khẩu vị của bằng hữu ta không.

Còn nữa, mang ra một vò Giáp Tý Trúc Diệp Thanh tiểu gia cất ở đây!”

Dáng vẻ hào phóng như vậy khiến Dư Khuyết nhất thời kinh ngạc, hắn tạm thời đè nén ý định rời đi trong lòng.

Đợi đến khi tiểu nhị của tửu lâu mang ra một vò rượu, cẩn thận mở ra, một mùi hương thanh khiết từ trong tỏa ra, mùi hương này khiến gia thần trong cơ thể Dư Khuyết cũng khẽ động, hắn càng ngồi vững trên ghế, chăm chú lắng nghe thiếu niên trước mắt nói chuyện.

Đột nhiên, thiếu niên trước mắt lên tiếng:

“Phải rồi, Dư huynh có biết vì sao Hoàng Quy Sơn lại đối xử tốt với ngươi như vậy không?”

“Hử?” Dư Khuyết lập tức khẽ nhướng mắt, do dự chắp tay nói:

“Mời Tiền huynh nói rõ.”