TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Gia

Chương 70: Khó Lòng Quán Tưởng (1)

Trong căn phòng thoảng chút mùi ẩm mốc, Dư Khuyết ngồi thẳng dậy.

Trên mặt hắn, khí xám lưu chuyển, linh quang trong mắt hắn lấp lánh, khiến hắn chỉ muốn lập tức bắt đầu quán tưởng.

Nhưng Dư Khuyết vẫn cố nén xúc động trong lòng, hắn đã nhẫn nhịn cả một ngày, không vội gì lúc này.

Tiếp đó, hắn đứng dậy, lấy nước lạnh tắm rửa sạch sẽ, lại cẩn thận treo lên cửa phòng một tấm bảng, khóa kỹ cửa, rồi mới lấy ra những vật đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đó là một chiếc lư đồng, trong lư có nửa chén tro hương, cùng một nén hương sơn vàng.

Dư Khuyết mặc đạo bào rộng rãi, cầm nén hương sơn vàng, cẩn thận châm lửa, cắm vào trong lư đồng.

Nén hương này không hề đơn giản, là vật mà hiệp hội Luyện sư tặng cho hắn sau khi vượt qua kỳ khảo hạch luyện độ. Theo lời Tiền Hóa Chân, chỉ riêng nén hương này đã đáng giá vạn lượng hoàng kim, có bạc cũng khó mua được. Trên thị trường cơ bản không hề bán, chỉ có nội bộ các hiệp hội lớn mới lưu truyền.

Nén hương này tên là "Hộ Thần Hương", không rõ nguyên liệu, nhưng sau khi đốt, cả căn phòng lập tức tràn ngập một cảm giác tĩnh lặng, âm thanh bốn phía cũng dần yên ắng, tiêu tan.

Phải biết rằng, tu luyện phép quán tưởng của tiên gia không phải chuyện tầm thường, có rất nhiều điều cấm kỵ, đặc biệt là đối với những tiên gia mới bước chân vào tu hành. Nếu trong lúc quán tưởng mà bị quấy nhiễu, nhẹ thì tinh thần uể oải, nặng thì tinh thần phân liệt, thậm chí mất mạng.

Vì vậy, tiên gia khi quán tưởng phải tránh ánh sáng, gió, lửa, đao kiếm, tránh mèo chó người,… tốt nhất là tu luyện trong thạch thất dưới lòng đất, ngăn cách với bên ngoài.

Nếu không, khi đang quán tưởng, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến hồn phách tiêu tán, thân tử đạo tiêu ngay lập tức.

Bởi lẽ âm thần vừa mới ngưng tụ vô cùng yếu ớt, không khác gì quỷ vật bình thường. Đặc biệt là sau khi rời khỏi thân thể, trần thế đối với âm thần của tiên gia mà nói chẳng khác nào một lò luyện ngục, lúc nào cũng phải chịu đựng dày vò.

Trong 【Tiên Kinh】 do triều đình biên soạn, có ghi chép không ít trường hợp thương tâm.

Có kẻ thiên tư thông minh, vừa mới quán tưởng, hồn phách liền xuất khiếu, kết thành âm thần. Nào ngờ âm thần không có điểm hương hỏa che chở, chẳng khác nào thân trần dấn bước vào đầm nước lạnh, ngay lập tức bị đông cứng, sau đó lại bị chính nhục thân của mình thở ra một hơi thổi chết.

Lại có kẻ ở nhà tu hành, người nhà không nghe can gián, cứ nhất định mang trà dâng nước. Chỉ vừa mở cửa, ba hồn của kẻ tu hành liền thất tán, bảy phách chẳng còn, tức thì hóa thành người thực vật, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Cũng có kẻ một mình ngồi tu trong nhà, chẳng người thân thích, chẳng mèo quấy nhiễu, nhưng vận rủi đeo bám, ngay thời khắc mấu chốt, bên ngoài bỗng nổi cơn sấm sét vang trời, âm thần trực tiếp bị chấn tán, dẫn đến thất khiếu chảy máu mà vong mạng.

Nếu chẳng phải hành hội ban cho Hộ Thần Hương, thứ có thể tạo ra hoàn cảnh giống như thạch thất dưới lòng đất, ngay cả âm thanh cũng bị ngăn chặn, Dư Khuyết tuyệt đối chẳng dám tu hành tại nhà.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn cuối cùng cũng ưỡn thẳng sống lưng, ngồi xuống thế kiết già, hai tay bắt quyết, tròn trịa như âm dương.

Lúc này, hình ảnh thần thụ trong mắt Dư Khuyết càng lúc càng rung động, dường như sắp nhảy ra ngoài. Nhưng sau khi điều chỉnh hơi thở, hắn lại khép mi mắt, che đi thần quang.

Thần thụ hư ảnh trong mắt hắn chính là thứ mà hắn được Thanh Phù ban cho trong Luyện Sư hành hội, có thể giúp hắn trong vòng bảy ngày, tận lực quan sát, ghi nhớ đồ hình quán tưởng, tránh cho nhầm lẫn, bỏ sót.

Thứ tốt như vậy không thể lãng phí, nếu không học không đầy đủ pháp môn quán tưởng, Dư Khuyết hối hận cũng chẳng kịp.

Trong làn khói hương mờ ảo, Dư Khuyết rất nhanh đã cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, thân tâm dần thả lỏng.

Hắn cảm thấy trước mặt mình xuất hiện một cây tùng khổng lồ, thân cây uốn lượn, tựa như giao long, sắc trắng pha lẫn vàng, uy nghiêm vô cùng, khiến hai mắt hắn cũng trở nên sáng ngời.

Dư Khuyết ngẩng đầu nhìn thần tùng khổng lồ, chợt cảm thấy mình cũng biến thành một cây tùng nhỏ, hai tay hóa thành cành, hai chân hóa thành rễ, tóc chính là ngọn cây, lá cây, đang xào xạc sinh trưởng, càng lúc càng giống hệt thần tùng kia.

Khi hắn cảm thấy thân thể đã có vài phần khí chất của thần tùng, Dư Khuyết chợt thấy rõ từng nhánh cây, kẽ lá vươn dài của thần tùng, cảm giác như chúng đang vẫy gọi hắn.

Một cổ xung động bỗng dâng lên trong lòng, thôi thúc hắn muốn thoát khỏi chốn cũ, lao mình về phía trước.

Dư Khuyết giằng xé trong tâm khảm, không ngừng tưởng tượng cảnh chính mình nhổ bật gốc rễ, rung chuyển cành lá.