Trương Kính Tu nhìn thu hoạch trước mắt, trong lòng chợt nảy ra ý: “Lần này vốn là vì Thái Hòa phái của lão đạo giải quyết hậu hoạn, dù sao Mật Tông ba mươi năm trước đã bị giết một Hoạt Phật, ba mươi năm sau, lại bị giết thêm một người, có gì ghê gớm? Lão thái giám trong hoàng cung làm được, chẳng lẽ lão đạo lại làm không được? Đạo huynh yên tâm, việc này lão đạo một mình gánh vác.”
Chu Thanh cười cười: “Kỳ thực đây cũng là chuyện để nổi danh, trực tiếp nói sự thật cũng không sao.”
Trương Kính Tu lắc đầu: “Lão thái giám tuyệt đối không phải kẻ lương thiện, lão đạo không phải muốn tranh công với đạo huynh, mà là muốn mượn chuyện này, để lão thái giám đối với Thái Hòa Sơn của lão đạo thêm phần kiêng dè, tránh vì chuyện của Vương gia mà khiến lão thái giám trực tiếp tìm tới Thái Hòa Sơn. Hiện tại chuyện lão đạo lẻn vào Mật Tông Hổ Tôn Minh Vương Tự chém giết Hoạt Phật mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ có tác dụng răn đe với lão thái giám, khiến y tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trương Kính Tu miễn cưỡng tìm một cái cớ.
Chu Thanh khẽ cười: "Chuyện lần này tạm thời kết thúc. Đạo huynh đưa những thứ này cho ta trước, ta mang về luyện một lò đan dược, sau khi chúng ta nâng cao thực lực thêm một bước, ta muốn viết một lá thư xem có thể gửi vào hoàng cung đòi lại Vô Tượng Tâm Pháp hay không. Nếu đối phương không đưa..."