Khiếu Nguyệt luôn không cho Chu Thanh cơ hội tiếp cận, dùng sức mạnh tuyệt đối để tiêu hao hắn.
Mặt khác, Khiếu Nguyệt gắng gượng chống đỡ đòn tấn công của sáu người còn lại, rồi ánh mắt rơi xuống người Xích Dương.
"Nội đan của đại yêu tộc ta, hiệu quả không tệ chứ?" Giữa cặp mày Khiếu Nguyệt lộ ra nụ cười khiến người ta sởn gai ốc.
Xích Dương nhìn thấy nụ cười này, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, thế giới trong mắt gã bỗng tối sầm lại, mất đi ngũ giác, đồng thời thần thức như bị nhốt trong lồng giam, không cách nào thoát ra được nữa.
Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.