Nếu không phải đầu vẫn đau như búa bổ, đối với La Sát Quỷ Chủ, tất cả những chuyện này đều tựa như ảo giác.
Lão hận thấu trời, nếu không phải Ngọc La Sát bị kẻ khác hủy diệt, khiến đại pháp vốn viên dung của lão xuất hiện sơ hở, sao lại dễ dàng bị Lạc Hồn Chung gây thương tổn đến vậy.
Tên này quả thực là thừa nước đục thả câu!
Trong lòng La Sát Quỷ Chủ, hận ý đối với Chu Thanh, kẻ tu luyện Sất Mục Thần Quang, lại càng sâu thêm một tầng. Nhưng lão biết rõ, nhất định phải tìm cách đối phó với Sất Mục Thần Quang kia, bằng không La Sát Quỷ Quốc cách Nam Hoang không xa, tên tu sĩ Nhân tộc đó sẽ luôn như một thanh đao đồ tể treo trên đầu lão.
Trong hải vực trăm vạn dặm gần đây, lão chọn tới chọn lui mới tìm được một kẻ dễ bắt nạt như Bạch Sa Yêu Chủ, vậy mà giờ đây lại mất cả chì lẫn chài, riêng việc khôi phục thương thế cũng phải mất rất nhiều thời gian, muốn tu luyện lại môn thần thông kia gần như là không thể.